"....Tôi đã nhận ra rằng đào xới lại những câu chuyện mà chúng ta vô tình hay cố tình quên đi, những câu chuyện đã nghỉ sâu trong kí ức, không hiển hiện ra mà ăn sâu, bám chắc trong trái tim, những câu chuyện mà chúng ta không bao giờ muốn gợi nhớ lại... phải chính diện đối mặt với chúng là một việc khó khăn đến nhường nào. Khơi gợi lại những vết sẹo còn chưa lành không chỉ đơn giản là sự đau đớn. Cuốn sách này tràn đầy những "tôi" cố chấp đối diện với cuộc sống, những "tôi" luôn muốn tin rằng con người đó không phải là mình."
Cuốn sách "Dù thế nào cũng phải sống, bởi chúng ta chỉ sống một lần" của tác giả Sungbong Choi được dịch giả Hoàng Lê Hồng Nhung gửi đến tay độc giả Việt Nam vào tháng 2/2017. Cuốn sách dày 314 trang kể về một cậu bé mồ côi 5 tuổi - bán kẹo dạo. Cậu sống chui lủi không khác một con chó, một con mèo hoang. Cậu bị đánh đập, bị lạm dụng và thường xuyên muốn chết. Đến một ngày, cậu bé ấy đã trở thành Á quân của Korea's Got Talent xuất hiện trên nhiều kênh truyền thông quốc tế CNN, ABC, The New York Times.... Và điều đặc biệt ở cuốn sách "Dù thế nào cũng phải sống, bởi chúng ta chỉ sống một lần" vì đây chính là lời tự truyện của tác giả Sungbong Choi về chính cuộc đời mình.
Phần 1: Thời niên thiếu không thể nào quên
Mười năm trên đường phố
- Khi đó tôi mới năm tuổi
Khi năm tuổi Sungbong Choi đã phải chịu những nỗi ám ảnh về cô nhi viện, là nơi mà "có những người luôn quát mắng tôi. Là nơi có những người nói tôi phải làm cái này, không được phép làm cái kia.", là nơi mà "thật đáng sợ", "là những trận đòn khủng khiếp", ''do bị ngược đãi".
Sungbong Choi đã lên một chiếc xe và dừng lại ở thành phố Dea Jeon, cứ tưởng rằng mình đã được giải phóng, được tự do, anh đi bộ đến mức không thể nhấc được chân, cứ đi cho đến khi phía trước bỗng tối sầm.
Anh đã gặp một người có bộ quần áo bẩn thỉu, nhếch nhác hơn, người này đã cho anh ăn mì trộn tương đen, dạy anh cách bán kẹo và bacchus nhưng cuối cùng vẫn bỏ anh và đi làm riêng.
Và việc phải tự đi bán kẹo để kiếm sống với muôn vàn khó khăn, thậm chí phải uống rượu, bị người ta tát, nhưng tất cả đã giúp Sungbong Choi học được sự nhạy bén và sự kiên trì.
- Như một con chó, con mèo hoang lang thang
Có được sự nhạy bén và kiên trì, Sungbong Choi có thể sống qua ngày. Và khi lang thang ở những câu lạc bộ đêm, anh đã được rất nhiều người đưa về nhà ngủ. Thế nhưng:
Những người cho tôi ngủ nhờ, mỗi người một khác nhưng kết thúc lúc nào cũng giống nhau.
Là họ đuổi tôi đi, hoặc là tôi tự bỏ đi.
Buổi sáng khi trở lại con đường nơi không có một mái hiên che chở, nó lại là nơi tôi cảm thấy an tâm như đang ở nhà.
- Với những người hỏi rằng thời điểm nào là lúc khó khăn nhất?
Không có "bao giờ" hay "nhất" trong đầu tôi.
Những sự việc trong quãng thời gian đó là một khối đan bện vào nhau.
Mỗi ngày nối tiếp nhau trôi qua.
Những chuỗi ngày bị đánh đập, những chuỗi ngày bị mắng chửi, những chuỗi ngày bị đuổi đánh.
- Mày có giao? Vậy có thể giết tao không?
Sau khi có khái niệm về tiền tôi mua một con dao gấp (dạng dao gấp bỏ túi) và để nó trong túi. Sau này khi thân hơn với một vài tên đầu gấu, cũng có khi chúng cho tôi dao. Khi tôi mang dao bên người và đi lang thang, số người muốn tôi giết họ cũng nhiều lên. Trong số đó, kẻ mà tôi muốn đâm nhất là bản thân tôi. Tôi muốn đâm những kẻ đã cướp tiền của tôi, những kẻ đã đánh tôi, những kẻ tồi tệ nhất ở khu phố rồi cuối cùng là đâm chính mình.
- Con đường cũ nát, tối tăm nhất, những người ở Yong Jeon - dong
Mỗi người có những lí do khác nhau khi có mặt trên con phố này nhưng mục đích thì đều giống nhau.
Tiền.
Vì tiền mà con người ta phải lăn lộn
Bán kẹo. Bán tteokbokki, bán oteng.
Với tất cả chúng tôi, con phố ở Jong Jeon-dong này là tận cùng của thế giới.
Nếu ngay cả ở con phố này cũng bị xua đuổi thì chỉ còn cách gieo mình xuống vách núi mà thôi.
- Vừa khóc vừa chửi, vừa khóc vừa ngủ, vừa khóc vừa bán kẹo cao su
Chẳng cần biết mình đang ở đâu, chẳng cần biết giờ là lúc nào, tôi gào khóc trong phẫn uất.
Khi mặt trời lui xuống và bóng tối dần lan tỏa,
Khi đứng dựa cây đèn đường lờ mờ sáng,
Khi tôi bước đi trong những con ngõ tối tăm không bóng người của Yong Jeon-dong,
Thình lình nước mắt lại vỡ òa, bơ vơ, trơ trọi.
Suốt một thời gian dài sau đó, tôi vừa khóc vừa chửi, vừa khóc vừa ngủ, vừa khóc vừa bán kẹo.
- Người duy nhất đối xử ấm áp, người chị mối tình đầu
Tôi thậm chí còn không biết tên chị.
Tuy không biết tên, nhưng tôi biết cảm xúc của tôi dành cho chị là gì.
Sự nhung nhớ nó là một cảm giác làm ta thật hiu quạnh.
Trái tim trống rỗng, một mảnh tâm hồn trở nên lạnh giá.
- Tôi không thể quên những người đó, dù chỉ là trong mơ
Tại sao tôi cứ quay trở lại khu phố này?
Bỏ chạy khỏi cô nhi viện nơi người ta cho tôi cơm ăn, cho tôi chỗ ngủ để tới nơi đây
Nơi chẳng có ai cho tôi cơm ăn, chẳng ai cho tôi chỗ ngủ
Nhưng với tôi nơi đây chính là nhà.
Ngoài những khuôn mặt người, những con ngõ quen thuộc của khu phố này
Tôi chẳng biết ai, cũng chẳng có nơi nào để đi
...
Những người đến giờ vẫn đuổi bắt tôi là ai.
Cảnh sát? Đầu gấu? Bọn buôn người?
Những kẻ đuổi theo tôi trong những giấc mơ không có mặt.
Tôi vẫn không biết được rốt cuộc những người vẫn đuổi theo tôi thực ra là gì.
- Những con người lạnh lùng
Nhưng trên con phố này có ai là lương thiện.
Phải đứng về phía ai mới được coi là có tình nghĩa.
Tôi không biết gì hết.
Ngay cả cảnh sát cũng không hề tỏ ra thương cảm với tôi.
Tôi không đứng về phe chính nghĩa, cũng chẳng đứng về phe ác.
Tôi đứng về phe những người chịu mở lời với tôi,
Phe những người cho tôi cái ăn.
- Tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của địa ngục từ cái hố
Không biết tôi có thể cầm cự được đến khi nào.
Đã từng trải qua nhiều đau đớn nhưng lần này
Đau đến không thể thở được là lần đầu tiên.
Chưa một lần được yêu thương, cuộc đời tôi chỉ có những trận đòn
Rốt cuộc lại kết thúc bằng cách bị chôn sống như thế này, tôi nghĩ.
Tôi thực sự quá đáng thương và oan uổng.
Phần 2: Bước những bước đầu tiên đến thế giới mới lạ lẫm
Ba năm ở trường học buổi tối
- Trường học buổi tối, ngôi trường đầu tiên tôi theo học để tránh bọn du côn
Tôi lại đứng trên đường.
Không phải tôi không sợ mấy tay đầu gấu, mà bởi vì ăn xong, bụng trở nên chắc chắn hơn.
Tự tin có thể trốn được bọn đầu gấu bỗng khiến tôi yên tâm.
Tôi mua vài phong kẹo rồi hướng về phía khu phố ăn chơi.
Dù sao thì đó cũng là nơi duy nhất tôi có thể đi.
- Đất nước của các bạn, một đất nước bình thường nhưng lạ lẫm
Lần đầu tiên tôi nhìn lại cuộc đời mình và cuộc đời của những người bình thường.
Ở một khía cạnh nào đó, điều này còn khó khăn hơn cả việc tồn tại trên đường phố.
Bởi tôi không biết làm thế nào để có thể bước tới thế giới của họ.
- Bỗng một ngày muốn đọc thật nhiều
Ka, na, ta... khi tập viết những chữ đó, tôi bất giác mỉm cười.
Tôi luôn nghĩ rằng các ông bà ở lớp tiểu học thật buồn cười
"Đều đã già cả rồi, học cái đấy xong thì có gì khác chứ?''
Tôi thường chế giễu họ như vậy.
Nhưng giờ tôi lại muốn học chữ giống như các ông các bà.
- Câu chuyện về anh đi nhà thờ và anh ppeppero
- Quăng đi oán giận và phẫn nộ, tôi học nhảy
Khi tập trung mọi sức lực để nhảy
Tôi lại càng thấy mình mạnh mẽ hơn.
Tôi đang đập cánh để hướng ra thế giới bên ngoài.
Tôi sẽ không khóc nữa. Thay vì nước mắt, tôi sẽ chảy mồ hôi.
- Từ một đứa trẻ bán kẹo dạo đến tên ăn trộm
- 14 tuổi, cái tên lần đầu tiên được biết tới, Sungbong Choi
- Nếu cảm động là đã mở lòng, gặp gỡ ân nhân
- Thi kiểm tra năng lực - tấm vé để giống với người khác
Phần 3: Tôi có thể sống giống những người khác không?
Trường học và âm nhạc
Trong phần này, Sungbong Choi kể cho người đọc nghe về những câu chuyện của anh ở trường, về khoảng thời gian anh có âm nhạc nhưng vẫn thấy thật tàn nhẫn, ngày tháng tìm ra ước mơ của mình nhưng lại nhận ra tương lai còn mù mịt... Mỗi khoảng thời gian là mỗi khó khăn anh phải đối mặt, nhưng sau tất cả, anh vẫn vượt qua, để sống cuộc đời ý nghĩa của mình.
- Đây là cái được gọi là tổ ấm? Chốn an toàn để lui về
- Tôi muốn gặp bạn bè, tôi muốn được tới trường
- Những ngày tháng dù có âm nhạc vẫn thật tàn nhẫn
- Sự giúp đỡ từ quỹ hỗ trợ trẻ em
- Ca hát, dù có khó khăn nhưng vẫn là con đường tôi phải đi
- Ước mơ trở thành sinh viên đại học như bao người
- Tìm kiếm cuộc đời ca hát, hướng tới thành phố của hi vọng
- Tương lai mờ mịt như lớp sương mù dày đặc.
Phần 4: Giờ tôi có thể có được hạnh phúc không?
Một bước tới thế giới
- Tôi thực sự bị rối loạn nhân cách sao?
Và Sungbong Choi đã trưởng thành, nhưng anh lại chưa có một cuộc sống thực sự thoải mái, anh vẫn phải đối mặt với nhiều vấn đề về tâm lý. Đọc những lời suy nghĩ anh hẳn trong lòng bất cứ người đọc nào cũng dấy lên một cảm giác thương cho anh "Khác với khi còn là đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi, giờ đây một áp lực khác lại đè nặng lên vai tôi. Đó là bây giờ tôi đã là một người trưởng thành. Trừ vóc dáng ra chẳng có gì đổi khác vậy mà tôi cũng là một người trưởng thành rồi sao. Tôi vẫn đang chìm trong nỗi thất vọng vì đánh mất quyết tâm theo đuổi việc ca hát hay tìm một công việc nào đó. Bị nhốt trong nỗi thất vọng, tôi muốn đi tìm căn bệnh trong trái tim mình thực sự là gì. Tại sao sự u uất trong tôi lại cứ bất ngờ trào lên? Tại sao tôi lại luôn thấy bất an và muốn tìm tới cái chết như thế này? Tại sao mà sự đau đớn trong trái tim cứ không ngừng nghỉ tìm đến tôi?''
- Hai tuần trong phòng bệnh cách ly
Nhận ra mình có dấu hiệu về bệnh tâm lý, Sungbong choi đã đến bệnh viện. Nhưng với tâm lý đang hỗn loạn, anh đã phải nằm trong phòng cách ly. "Tuy không bị trói chân, tay nhưng tâm trạng của tôi vẫn giống hệt khi bị nhốt một mình trong phòng bệnh của khoa tâm thần đầu tiên tôi tìm tới... Trái tim tôi cũng giống như căn phòng bệnh bị cách li này, dù có ở đâu tôi cũng không thể vứt bỏ suy nghĩ mình chỉ có một mình."
- Mẹ, người dù chỉ một lần khi chết cũng muốn gặp
Anh đã tìm đến mẹ của mình theo hồ sơ đăng kí thân dân. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Gặp mẹ, cả hai chẳng nói lời nào; đến khi cùng ngồi trên xe, cả hai cũng không nói chuyện với nhau. Câu đầu tiên mà mẹ hỏi anh là "Sao lại đến?", "Mày giống hệt lão ấy." với giọng bực tức. Và vì vậy anh đã quyết định đứng dậy đi ra khỏi chỗ hẹn, và mẹ anh cũng không đuổi theo. Và anh định chết. Và một cơ hội mở ra với anh...
Qua những phần tiếp theo:
- Nella Fantasia trong giấc mộng của tôi
- Câu chuyện và bài hát tạo nên hội chứng trên toàn thế giới của tôi
- Sau Korea's Got Talent, trong cuộc đời, giữa những con người
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, kể về quá trình anh đến với Korea's Got Talent, kể về câu chuyện anh nghĩ đến việc được ăn thịt, kể về câu chuyện anh luyện tập, và kể về những ngày tháng sau cuộc thi ấy.
"Được cả thế giới quan tâm và biết đến
Không phải là đột nhiên bạn sẽ trở thành ngôi sao hay nhà giàu
Tôi cũng không mong muốn điều đó
Việc mà tôi phải làm
Đó là tạo ra một con người mới từ âm nhạc.
Bởi vì với tôi bây giờ mới là bắt đầu."
Kết:
"Tôi xin gửi lời cảm ơn đến mọi người ở nhà xuất bản, biên tập viên đã không từ bỏ, hết lòng giúp đỡ để cuốn sách này được ra đời. Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn cùng tình yêu đến tất cả những người đã ở bên tôi cho tới tận bây giờ. Khi giở những trang đầu tiên của cuốn sách này, hi vọng rằng dù quý bạn đọc đang phải đối mặt với hoàn cảnh nào, đang mơ những giấc mơ nào cũng sẽ có sức mạnh để đứng lên và hướng tới một ngày mai mà các bạn hằng mơ ước. Tôi sẽ luôn dùng hết sức mình để ủng hộ các bạn."
Đúng vậy, cầm quyển sách này trên tay, chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ trả lời được cho câu hỏi "Liệu có nên hi vọng vào một tương lai tốt đẹp?''. Nếu ai còn đang gặp khó khăn trong cuộc sống, cảm thấy bế tắc, bất lực trong cuộc sống hãy đọc "Dù thế nào cũng phải sống bởi chúng ta chỉ sống một lần" - Câu chuyện kể về một đứa trẻ mồ côi 5 tuổi; Một cậu bé bán kẹo dạo sống chui lủi không khác một con chó, một con mèo hoang, bị đánh đập, bị lạm dụng, thường xuyên muốn chết; Cậu bé ấy đã trở thành Á quân của Korea's Got Talent, xuất hiện trên nhiều kênh truyền thông quốc tế CNN, ABC, The New York Times... Cuốn sách đã trở thành niềm an ủi, nguồn cảm hứng và thắp lên hy vọng cho hàng triệu người trong khi gặp khó khăn trong cuộc sống này.
Tác giả: Thái Hà - Bookademy
-----
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
"Dù thế nào cũng phải sống bởi chúng ta chỉ sống một lần" là lời khẳng định về giá trị của sự yêu thương, về tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu và lòng nhân ái. Tác giả đã chia sẻ những câu chuyện về tình yêu thương, về cách chúng ta có thể lan tỏa yêu thương đến những người xung quanh và tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.
Có một câu trích dẫn rằng: "Hãy yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh bạn. Sự yêu thương là động lực giúp chúng ta sống một cuộc đời hạnh phúc và ý nghĩa hơn”. Câu trích dẫn này nhấn mạnh tầm quan trọng của sự yêu thương và sự sẻ chia. Khi chúng ta yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn và cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn. Cuốn sách này đã truyền cho tôi động lực để sống một cuộc đời đầy yêu thương và ý nghĩa.