Thật khó để đọc hết cuốn sách này mà không cảm thấy mảy may khó chịu nếu bạn là một người Việt Nam. Mặc dù được giới thiệu cuốn sách là một tư liệu lịch sử giá trị, theo tôi, “Tâm lý người An Nam” - khác với cái tên của mình, hầu như chỉ có giá trị khi tìm hiểu về tâm lý cai trị của thực dân. Lí do nào cho những năm tháng ấy, gần một thế kỉ dài, thực dân Pháp có thể vắt kiệt mảnh đất này mà vẫn tự tin rao giảng “khai hóa văn minh”? Paul Giran - ngạo mạn với những kiến thức đầy định kiến về lịch sử, ngôn ngữ, tôn giáo, chính trị, văn hóa của người Việt Nam đã thực hiện khảo cứu này trong tâm thế hợp thức hoá


Đầu tiên, để đọc cuốn sách này, tôi nghĩ bạn nên tìm cho mình một mục tiêu cụ thể. 

Nếu để tìm một tư liệu về cái “Tâm lý An Nam” thực sự thì bạn phải cẩn thận. Cuốn sách này có rất nhiều những định kiến, lập luận tưởng chừng sắc sảo mà thực chất quy chụp của nhãn quan thực dân để nhìn một nền văn hóa khác biệt. Đâu đó, không thể phủ nhận để hợp thức hóa cái nhìn của một kẻ cai trị muốn vừa được lợi lại vẫn có tiếng thơm, Paul Giran đã kì công tìm hiểu, nghiên cứu về văn hóa, nguồn gốc, đặc điểm sinh học của người An Nam, và dù mang nặng sự khinh miệt khi chăm chăm nhìn vào điều kém cỏi, vẫn có những trường đoạn mô tả lại việc thực hành tín ngưỡng, phong tục, tìm về đặc điểm chủng tộc của ta một cách chi tiết, có thể được tham khảo.

Tuy nhiên, cuốn sách này chỉ có giá trị phù hợp nhất để chúng ta tìm hiểu tâm lí của những kẻ cai trị. Hãy đọc cuốn sách này đúng với tinh thần tìm hiểu tâm lí của thực dân Pháp trong cuộc khai thác thuộc địa tại Đông Dương. Thực hành những âm mưu của “mẫu quốc” Pháp, chẳng lẽ những công chức trong chính quyền Đông Dương, những người sống giữa An Nam, trực tiếp chứng kiến cuộc “khai hóa văn minh” thực sự không nhận ra được những điều bẩn thỉu đằng sau đó? 



Sự vô cảm của thực dân với dân tộc thuộc địa bắt nguồn từ tư tưởng khinh thường nền văn hóa An Nam, con người An Nam đã ăn sâu vào tiềm thức của những những Âu theo thuyết dân tộc thượng đẳng:


Xét cho cùng thì người Pháp chúng tôi chỉ làm việc cho các vị thôi. Chúng tôi đâu có chiếm lấy xứ sở này, mà chúng tôi sẽ cải cách nó.Chúng tôi không làm cho dòng giống này tiêu ma, mà dưới sự điều hành của chúng tôi, dòng giống này chắc chắn sẽ tiến triển về cả số lượng và cả về sự giàu sang. Nước An Nam của các vị là một trong những vương quốc bế quan tỏa cảng hiếm hoi, tưởng rằng mình có thể tự biệt lập được, đây là điều không thể xảy ra trong buổi ngày nay; chúng tôi khai mở xứ này, hòa vào với hoạt động của toàn thế giới, vì lợi ích của nó mà thôi


Nếu bạn không phải là một nhà nghiên cứu cần một góc nhìn từ tâm lí thực dân, có lẽ sẽ khá khó để bạn chấp nhận được cuốn sách này vì những lập luận mang đầy định kiến, góc nhìn của một kẻ bề trên đánh giá một nền văn hóa “thấp”. Tuy vậy, tôi nghĩ tìm hiểu về lí do khảo cứu này sẽ giúp bạn có cái nhìn sâu sắc hơn về công cuộc khai thác thuộc địa của thực dân Pháp. Ngay sau khi chiếm được nước ta, người Pháp đã tiến hành tìm hiểu An Nam trên nhiều mặt, để thỏa mãn tâm lí hiếu kì trước một chủng tộc lạ, và quan trọng nhất là để tìm ra phương hướng cai trị thực dân sao cho hiệu quả nhất đối với dân tộc bị đô hộ này. Người An Nam xuất hiện trong tài liệu của các kí giả, của các nhà cầm quyền, các bản báo cáo, tường trình của công chức cai trị Đông Dương, các học giả nghiên cứu, các nhà truyền giáo, không phải là hiện tượng hiếm thấy. Những mô tả, nhận xét này không hoàn toàn chính xác nhưng chính là cái cách những kẻ phương Tây nhìn vào một dân tộc xa lạ và sa vào cảnh đô hộ cũng một phần do sự trì trệ của việc bế quan tỏa cảng với thế giới đem lại. Cách nhìn ấy có thể không còn là cách nhìn của thế giới ngày nay đối với Việt Nam, nhưng nếu có thể, các bạn hãy thử đọc lại nó với tâm thế thoải mái nhất, để mình có cái nhìn đa chiều hơn về tâm lí, lịch sử, chính trị của dân tộc, biết đâu đó, một nét xấu nào đó của An Nam ngày xưa trong con mắt của người ngoại quốc vẫn còn vương vất trong văn hóa Việt Nam hiện nay, cần các bạn trẻ phản biện, cần các bạn thay đổi và chứng minh với thế giới văn hóa, con người Việt độc đáo và bình đẳng với mọi dân tộc khác trên thế giới này.


UNESCO viết trong tuyên bố “Câu hỏi về chủng tộc” nổi tiếng năm 1950: “Dữ kiện sinh học về chủng tộc và ngộ nhận về chủng tộc cần phải được phân biệt rõ ràng... “Chủng tộc” không phải là một hiện tượng sinh học, mà là một ngộ nhận xã hội. Ngộ nhận chủng tộc đã gây ra tác hại kinh khủng cho loài người và xã hội. Trong những năm gần đây, nó đã gây ra sự hủy diệt nặng nề với sinh mạng con người, gây ra những khổ đau không thể tả xiết


Paul Giran phân tích tâm lí dựa trên đặc điểm nhân chủng học, môi trường sống và địa lí, nghe thì tưởng toàn diện nhưng thực chất diễn giải của ông rơi vào những suy diễn quá đà. Nhãn quan thực dân đã khiến nghiên cứu của ông từ “Tâm lí người An Nam” biến thành những đặc điểm “kém cỏi” của dân tộc An Nam và bao biện cho quá trình cai trị thực dân. 



Paul Giran bắt đầu bằng những đặc điểm nhân chủng học (“sọ ngắn”), nguồn gốc chủng tộc (da vàng, Ấn Độ - Mông Cổ), ông nhiều lần nhắc lại việc lai giống giữa Trung Hoa, Mã Lai và An Nam, môi trường tự nhiên hơi nóng và ẩm. Từ những đặc điểm ấy, tác giả nhanh chóng tiến tới một kết luận khái quát, chủ quan, cảm tính và được nhắc lại nhiều lần trong tác phẩm: cảm tính yếu ớt, vô cảm, dửng dưng, không nổi trội về trí tượng tưởng hay sự cao cả của tinh thần.

Người An Nam sống trong môi trường khí hậu nóng, theo ông, điều này kích thích các dây thần kinh đến cùng kiệt, kích hoạt lưu thông máu và đốt cháy động vật

Chính nguồn gốc thể chất kết hợp vớii ảnh hưởng xấu của khí hậu làm tiêu hao nhanh chóng một con người.Theo Paul Giran, tính dửng dung, bình thản, vô cảm, tàn ác lạnh lùng và vô ý thức, thiếu trí tưởng tượng, trí tuệ trung bình là tổng hòa làm nên tâm hồn của chủng người da vàng.

Bằng chứng đầu tiên cho sự dửng dung này, tác giả dẫn ra việc người An Nam lúc bấy giờ không có bất kỳ sự tiến bộ, sự tinh tế nào trong cách ăn uống. Họ chỉ tập trung vào việc thỏa mãn những gì cấp thiết nhất: cơn đói. Ông cũng không đi sâu vào tự hỏi liệu “cơn đói” này xuất phát từ đâu?


Hầu như tất cả mọi thứ đều có thể ăn được: ếch, chuột, dơi, rắn, thịt, rau củ hoặc thực phẩm bị hư hỏng. Trong chợ, người bán có hai loại giá: một cho hàng tươi, cái còn lại, giá thấp hơn, cho những thứ được bày ra những ngày trước đó


Gia vị sử dụng kèm là nước mắm, theo tác giả là “hương vị và mùi của hỗn hợp này rất kinh khủng đối với người  Âu”. Nhãn quan thực dân và tâm thế coi người da trắng là thượng đẳng, lấy mình làm chuẩn mực đã khiến nghiên cứu của Paul Giran đâm màu sắc chủ quan và những định kiến sai lầm.

Sự dửng dung của người An Nam còn được thể hiện ở sự thiếu tiện nghi về nhà ở và trang phục. Nhà thường được dựng bằng tre và lợp tranh, vô cùng đơn sơ, bẩn thỉu khi mà nơi sinh hoạt của gia đình gần với những con lợn hoặc gia cầm được thả rông, hoàn toàn tự do; một cái ao gần đó và cũng là hồ bơi, là nơi trồng cải xoong lẫn hố ủ phân…

Người An Nam sống cũng rất an phận, với sức cam chịu phi thường, họ chịu đựng những trận đòn tàn khốc nhất của số phận. Không gì có thể làm xáo trộn sự bình tĩnh không hề lay chuyển của họ: kể cả có trút lên họ những nhục hình đau đớn.

Từ những phân tích về mặt tính cách của người An Nam xuất phát từ gốc gác và môi trường sống, tác giả đã nhận định rằng, tâm hồn người An Nam rất khắc nghiệt, ở họ:


Vắng mặt gần như hoàn toàn cái cảm giác ngượng ngùng và thiếu lòng vị tha nơi người An Nam: cảnh tượng một người khỏa thân không hề khơi dậy nơi họ bất cứ ý tưởng xấu nào, họ không thể đồng cảm với nỗi đau hay sự thống khổ của người khác”.


Ngôn ngữ - Tiếng Việt bị ví như cái khung kìm hãm trí tuệ, đơn âm tiết, đa âm điệu, sử dụng những từ bất biến, không chủ từ biến tổ, không biến cách hoặc chia thì; nghĩa thì luôn cụ thể, đặc biệt, gần như không bao giờ trừu tượng, tổng quát: 


Sự nghèo nàn của ngôn ngữ biểu thị sự bần cùng của tư tưởng; ít ý, ít lời; và một lần nữa những từ hiếm này chỉ tạo thành những mô ta rất không hoàn hảo về các đối tượng mà chúng áp cho; nghĩa của chúng vẫn còn mơ hồ và thiếu chính xác


Tác giả cho rằng chính những “khuyết điểm” của ngôn ngữ này khiến chúng ta không thể đạt tới tầm tư duy triết học mà  chỉ có thể tổng hợp kinh nghiệm thực tế, tư duy đơn giản.



Không thể khẳng định tất cả những nhận định của Paul Giran về dân tộc An Nam là sai, tuy nhiên, sự phân biệt, coi thường văn hóa An Nam của ông rất nặng. Theo ông, những biểu hiện của văn hóa An Nam, biểu hiện của một nền văn hóa khác mình là đặc trưng của những nền văn minh dã man, sơ khai, kém phát triển. Điều này, hiện nay chúng ta có thể khẳng định là hoàn toàn sai lầm. 

Đây cũng là điều đáng lưu ý với người đọc: trong bối cảnh hôm nay, cách thức và mục đích khảo cứu của P. Giran sẽ trở nên rất lạc lõng vì giới khoa học nhân văn đang và sẽ cho rằng, không bao giờ có sự cao, thấp, hơn, kém mà chỉ có sự đa dạng và khác biệt ở mỗi nền văn hóa, văn minh dân tộc mà thôi. 

Về cơ bản, nếu loại bỏ sự phân biệt chủng tộc, bài ngoại, cổ xúy chủ nghĩa đế quốc và thuyết ưu sinh da trắng, thì cuốn sách của Giran hầu như sẽ không còn lại gì. Những gì bạn có thể tìm hiểu được là dữ kiện lịch sử về một thời đại dã man của thế giới khi mà chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, thực dân, dân tộc thượng đẳng vẫn còn được chấp nhận công khai. Nếu bạn muốn đọc cuốn sách này, hãy đọc nó để tìm hiểu về tâm lí cai trị, đọc để đảm bảo rằng bây giờ và mãi sau này nữa không còn cơ hội cho những tư tưởng này thống trị thế giới.


Review chi tiết bởi Dương Phương Anh – Bookademy 

______________

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:

https://www.facebook.com/bookademy.vn

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt

 


Xem thêm

Cuốn sách "Tâm lý người An Nam" của Paul Giran, dù được viết ra trong bối cảnh lịch sử cụ thể, nhưng những tác động của nó vẫn còn vang vọng đến tận ngày nay.

Thứ nhất, cuốn sách đã góp phần củng cố tư tưởng thực dân và phân biệt chủng tộc. Bằng cách xây dựng một hình ảnh tiêu cực về người Việt, Giran đã biện minh cho việc cai trị của thực dân Pháp, đồng thời tạo ra một khoảng cách sâu sắc giữa hai dân tộc. Tư tưởng này đã được sử dụng để hợp pháp hóa những chính sách áp bức, bóc lột của thực dân Pháp đối với người Việt, từ đó gây ra những hậu quả nghiêm trọng về kinh tế, xã hội và văn hóa.

Thứ hai, cuốn sách đã ảnh hưởng đến cách nhìn của người Việt về bản thân. Những miêu tả tiêu cực của Giran về người Việt đã phần nào tác động đến sự tự tin và lòng tự hào dân tộc của người Việt. Nhiều người đã bắt đầu nghi ngờ về bản sắc văn hóa của mình và chấp nhận những quan điểm của người Pháp. Điều này đã kìm hãm sự phát triển của ý thức dân tộc và tinh thần đấu tranh chống thực dân.

Thứ ba, cuốn sách đã trở thành một công cụ tuyên truyền hiệu quả của thực dân Pháp. Những ý tưởng trong cuốn sách đã được phổ biến rộng rãi trong giới cầm quyền và trí thức Pháp ở Đông Dương, góp phần củng cố sự thống trị của họ. Đồng thời, những quan điểm này cũng được sử dụng để chia rẽ nội bộ người Việt, làm suy yếu tinh thần đoàn kết của dân tộc.

Thứ tư, di sản của cuốn sách vẫn còn tồn tại đến ngày nay. Mặc dù đã trải qua nhiều thập kỷ, những định kiến và thành kiến mà Giran đã gieo rắc vẫn còn ảnh hưởng đến một bộ phận người dân. Việc hiểu rõ về những tác động của cuốn sách này sẽ giúp chúng ta cảnh giác hơn với những tư tưởng phân biệt chủng tộc và bảo vệ bản sắc văn hóa dân tộc.

Cuốn sách "Tâm lý người An Nam" của Paul Giran, dù được viết ra trong bối cảnh lịch sử cụ thể, vẫn là một tài liệu đáng để chúng ta nghiên cứu và phân tích. Tuy nhiên, khi tiếp cận với tác phẩm này, chúng ta cần phải có một cái nhìn phê phán và lịch sử.

Trước hết, cuốn sách này rõ ràng mang đậm dấu ấn của tư tưởng thực dân và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Giran đã sử dụng những định kiến và khuôn mẫu để xây dựng một hình ảnh tiêu cực về người Việt, nhằm biện minh cho chính sách cai trị của thực dân Pháp. Điều này hoàn toàn trái ngược với tinh thần nhân văn và khoa học.

Thứ hai, phương pháp nghiên cứu của Giran cũng bộc lộ nhiều hạn chế. Ông đã dựa quá nhiều vào những quan sát chủ quan và những thông tin phiến diện, thay vì sử dụng các phương pháp nghiên cứu khoa học. Điều này dẫn đến những kết luận thiếu căn cứ và không có tính đại diện.

Tuy nhiên, chúng ta không thể phủ nhận giá trị lịch sử của cuốn sách này. Nó cho thấy rõ âm mưu thâm độc của thực dân Pháp trong việc cai trị và bóc lột thuộc địa. Đồng thời, cuốn sách cũng phản ánh một phần sự thật về xã hội Việt Nam thời kỳ đó, khi mà nhân dân ta đang phải chịu đựng những áp bức, bóc lột nặng nề.

Khi so sánh với tư tưởng Hồ Chí Minh, chúng ta càng thấy rõ sự khác biệt. Hồ Chủ tịch luôn đặt con người vào trung tâm, tôn trọng quyền tự do và hạnh phúc của mỗi cá nhân. Ngược lại, Giran lại xem người Việt như một đối tượng để nghiên cứu và cai trị.

Cuốn sách "Tâm lý người An Nam" của Paul Giran, xuất bản trong bối cảnh Việt Nam bị thực dân Pháp đô hộ, rõ ràng mang nặng dấu ấn của tư tưởng thực dân và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Qua lăng kính của tác giả, người dân Việt Nam bị mô tả với những nét tiêu cực, nhằm phục vụ cho mục đích chính trị của chế độ thực dân.

Với tư cách một đảng viên, tôi nhận thấy rằng cuốn sách này là một công cụ tuyên truyền hiệu quả của thực dân Pháp. Bằng cách xây dựng một hình ảnh tiêu cực về người Việt, Giran đã biện minh cho việc cai trị của thực dân Pháp và làm giảm đi tinh thần đấu tranh của nhân dân ta.

Tuy nhiên, chúng ta không thể phủ nhận giá trị lịch sử của cuốn sách này. Nó cho thấy rõ âm mưu thâm độc của thực dân Pháp trong việc cai trị và bóc lột thuộc địa. Đồng thời, cuốn sách cũng phản ánh một phần sự thật về xã hội Việt Nam thời kỳ đó, khi mà nhân dân ta đang phải chịu đựng những áp bức, bóc lột nặng nề.

Qua việc nghiên cứu cuốn sách này, chúng ta càng thêm trân trọng những giá trị truyền thống của dân tộc. Những phẩm chất tốt đẹp của người Việt Nam như cần cù, sáng tạo, đoàn kết, yêu nước đã được lịch sử chứng minh. Dù bị kẻ thù xuyên tạc, nhưng bản chất tốt đẹp của con người Việt Nam vẫn luôn tỏa sáng.

Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh rằng, việc nghiên cứu lịch sử là vô cùng quan trọng. Bằng cách tìm hiểu về quá khứ, chúng ta có thể rút ra những bài học kinh nghiệm quý báu để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Cuốn sách "Tâm lý người An Nam" là một ví dụ điển hình cho thấy tầm quan trọng của việc phân tích, đánh giá một cách khách quan các tư liệu lịch sử.

Mặc dù mang nặng những định kiến và sai lầm, "Tâm lý người An Nam" vẫn là một nguồn tài liệu lịch sử quý giá. Cuốn sách này cung cấp cho chúng ta một góc nhìn độc đáo, mặc dù méo mó, về cách người Pháp nhìn nhận và đánh giá về người Việt trong giai đoạn đầu thế kỷ XX.

Thứ nhất, cuốn sách phản ánh tư duy và tâm lý của người thực dân. Qua những phân tích và đánh giá của Giran, chúng ta có thể thấy rõ tư tưởng thực dân, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc và thuyết ưu sinh đã ăn sâu vào tư duy của người Pháp thời đó. Điều này giúp chúng ta hiểu rõ hơn về động cơ và mục tiêu của chính sách cai trị thực dân.

Thứ hai, cuốn sách cung cấp những thông tin chi tiết về cuộc sống xã hội và văn hóa của người Việt thời kỳ đó. Mặc dù những thông tin này có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng chúng vẫn cung cấp cho chúng ta một bức tranh tổng quan về cuộc sống của người dân dưới thời Pháp thuộc.

Thứ ba, cuốn sách là một ví dụ điển hình về cách mà lịch sử được viết và sử dụng để phục vụ cho mục đích chính trị. Bằng cách phân tích cách Giran xây dựng hình ảnh về người Việt, chúng ta có thể thấy rõ cách mà lịch sử có thể bị xuyên tạc và lợi dụng để phục vụ cho những mục đích nhất định.

Tuy nhiên, khi sử dụng cuốn sách này như một nguồn tài liệu lịch sử, chúng ta cần phải hết sức thận trọng. Chúng ta cần phải đối chiếu với các nguồn tài liệu khác và phân tích một cách phê phán để tách biệt giữa sự thật lịch sử và những quan điểm chủ quan của tác giả.

Cuốn sách "Tâm lý người An Nam" của Paul Giran, dù được ngụy trang dưới vỏ bọc một nghiên cứu khoa học, thực chất lại chứa đựng rất nhiều định kiến và sai lầm nghiêm trọng. Những hạn chế này xuất phát từ nhiều nguyên nhân, trong đó có quan điểm chủ quan của tác giả, phương pháp nghiên cứu thiếu khoa học và đặc biệt là ảnh hưởng của tư tưởng thực dân.

Đầu tiên, Giran đã mắc phải những định kiến sâu sắc về chủng tộc. Ông đã sử dụng những thuật ngữ mang tính phân biệt chủng tộc để miêu tả người Việt, đồng thời liên kết những đặc điểm tiêu cực của người Việt với nguồn gốc chủng tộc của họ. Quan điểm này đã chi phối toàn bộ quá trình nghiên cứu của ông, khiến cho kết luận cuối cùng mang nặng tính chủ quan và phiến diện.  

Thứ hai, phương pháp nghiên cứu của Giran cũng bộc lộ nhiều hạn chế. Ông đã dựa quá nhiều vào những quan sát chủ quan và những thông tin phiến diện, thay vì sử dụng các phương pháp nghiên cứu khoa học như khảo sát, phỏng vấn hay thống kê. Điều này dẫn đến những kết luận thiếu căn cứ và không có tính đại diện.

Thứ ba, Giran đã mắc phải những sai lầm nghiêm trọng trong việc đánh giá văn hóa Việt Nam. Ông đã áp đặt những chuẩn mực văn hóa của phương Tây lên người Việt, từ đó đánh giá một cách phiến diện về những giá trị và phong tục tập quán của người Việt. Việc xem văn hóa Việt Nam là "kém phát triển" và "dã man" so với văn hóa phương Tây là một sai lầm nghiêm trọng.

Cuối cùng, tư tưởng thực dân đã chi phối toàn bộ quá trình nghiên cứu của Giran. Ông đã sử dụng những kiến thức về nhân chủng học và tâm lý học để biện minh cho việc cai trị của thực dân Pháp. Việc xây dựng một hình ảnh tiêu cực về người Việt đã giúp cho chính quyền thực dân dễ dàng hơn trong việc áp bức và bóc lột người dân thuộc địa.

"Tâm lý người An Nam" của Paul Giran, dù mang một cái tên học thuật, thực chất lại là một công cụ phục vụ cho mục đích chính trị của thực dân Pháp. Đằng sau lớp vỏ bọc của một nghiên cứu khoa học, ta dễ dàng nhận thấy những âm mưu sâu xa mà tác giả muốn đạt được.

Trước hết, mục tiêu rõ ràng nhất của Giran là hợp thức hóa chế độ cai trị thực dân. Bằng cách xây dựng một hình ảnh tiêu cực về người Việt, với những đặc điểm như thụ động, kém văn minh, thiếu sáng tạo, Giran đã biện minh cho việc Pháp đến "khai hóa" và "cai trị" một dân tộc "kém phát triển". Việc nhấn mạnh sự khác biệt về văn hóa, chủng tộc giữa người Pháp và người Việt càng củng cố cho quan niệm về "sứ mệnh văn minh hóa" của người Pháp ở Đông Dương.

Thứ hai, Giran muốn tìm hiểu để dễ dàng cai trị. Bằng cách phân tích tâm lý người Việt, ông hy vọng có thể dự đoán được hành vi của họ, từ đó đưa ra những chính sách cai trị hiệu quả hơn. Việc hiểu rõ những điểm mạnh, điểm yếu của người dân thuộc địa sẽ giúp cho bộ máy cai trị Pháp có những biện pháp kiểm soát và khai thác tối đa tài nguyên của xứ An Nam.

Cuối cùng, Giran cũng muốn tạo ra một hệ tư tưởng phục vụ cho chính sách cai trị. Bằng cách xây dựng một hình ảnh tiêu cực về người Việt, ông đã góp phần tạo ra một hệ tư tưởng phân biệt chủng tộc, xem người Việt là một dân tộc thấp kém, cần phải được người Pháp "khai hóa". Hệ tư tưởng này đã được sử dụng để biện minh cho những hành vi tàn bạo của thực dân Pháp đối với người Việt, đồng thời kìm hãm sự phát triển của ý thức dân tộc.

Tuy nhiên, chúng ta cần phải nhìn nhận một cách khách quan rằng, mục đích của Giran không chỉ đơn thuần là cá nhân. Ông cũng là một sản phẩm của thời đại, chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng chủ nghĩa thực dân và thuyết ưu sinh đang thịnh hành ở châu Âu lúc bấy giờ. Vì vậy, việc đánh giá tác phẩm của ông cần phải đặt trong bối cảnh lịch sử cụ thể.

Cuốn sách "Tâm lý người An Nam" của Paul Giran, dù mang một cái tên đầy hứa hẹn, lại ẩn chứa nhiều hạn chế và định kiến đáng tiếc. Tác phẩm này, được viết trong bối cảnh thực dân Pháp cai trị Việt Nam, rõ ràng mang nặng dấu ấn của tư tưởng thực dân và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc.

Giran đã cố gắng phân tích tâm lý người Việt bằng cách dựa vào các đặc điểm sinh học, môi trường sống và các yếu tố văn hóa xã hội. Tuy nhiên, cách tiếp cận của ông mang đậm tính chủ quan và định kiến. Ông đã quy chụp những đặc điểm văn hóa, xã hội của người Việt vào những yếu tố chủng tộc, khí hậu, và từ đó đưa ra những kết luận mang tính khái quát hóa, tiêu cực về người Việt.

- Định kiến về chủng tộc: Giran đã sử dụng những thuật ngữ mang tính phân biệt chủng tộc để miêu tả người Việt, đồng thời liên kết những đặc điểm tiêu cực của người Việt với nguồn gốc chủng tộc của họ.

- Khinh thường văn hóa: Ông đã thể hiện sự khinh thường đối với văn hóa, phong tục tập quán của người Việt, coi chúng là những biểu hiện của sự "dã man" và "kém phát triển".

Hợp thức hóa chế độ thực dân: Qua việc xây dựng một hình ảnh tiêu cực về người Việt, Giran đã cố gắng hợp thức hóa chế độ cai trị của thực dân Pháp, biện minh cho việc khai thác và bóc lột thuộc địa.

Khi đọc "Tâm lý người An Nam", chúng ta cần phải:

- Đọc với tinh thần phê phán: Không nên tin vào mọi thông tin mà tác giả đưa ra mà cần phải đối chiếu với các nguồn tài liệu khác.

- Nhận thức rõ về bối cảnh lịch sử: Hiểu rõ bối cảnh lịch sử trong đó tác phẩm được viết ra để đánh giá một cách khách quan hơn.

- Tìm hiểu thêm về văn hóa Việt Nam: So sánh những thông tin trong sách với những gì chúng ta đã biết về văn hóa Việt để có cái nhìn đa chiều hơn.

Ở chương thứ II, Paul Giran nói về quá trình tiến hóa về chính trị xã hội của người An Nam. Rất nhiều những quan sát và ghi chép khá đúng về văn hóa dân tộc chúng ta. Như là tài giỏi trong nghề đúc đồng nhưng không có thiên hướng buôn bán. Đúng vậy so với tài buôn bán thì người An Nam chúng ta thì “tuổi hồng sánh vai” so với người Trung Hoa nhé. 😊 Ngoài ra ông còn nhắc đến rất nhiều vấn đề trong văn học, tín ngưỡng, chữ viết…vẫn sặc mùi kỳ thị. Ví dụ như ông cho rằng chữ viết Latin là văn minh hơn hẳn so với chữ tượng hình, ngữ pháp An Nam không có chia thì, chia giống như tiếng Latin. Về văn học thì gieo vần đỉnh như Nguyễn Du trong truyện Kiều thì qua cái nhìn của ông cũng bình thường thôi mà “ hoàng đế, quần thần hồ hởi cười như điên”. Về Tôn giáo, không giống như của người Tây Phương có những lời khuyên dạy để cải thiện đức tính con người. Tôn giáo ở An Nam thờ thần linh, những đồ vật có linh tính, thờ ông cọp, thần sông, thần núi…Ông ghi chép khá đúng nhưng tôi không đồng tình với nhận định của ông. Ông cho rằng là nó thứ tôn giáo ngây ngô. Còn rất nhiều ghi chép và nhận định nhưng tôi không thể liệt kê ra hết trong bài viết này.

Khi cuốn sách được xuất bản đã gây tranh cãi và tức giận cho nhiều người Việt tuy nhiên rằng vẫn không phủ nhận được giá trị lịch sử của nó. Nếu đọc với tinh thần cởi mở thì nó cũng giúp chúng ta hiểu hơn về văn hóa tính cách của dân tộc mình. Ngoài ra, tôi không hài lòng lắm với bản dịch này, tôi chưa đọc bản gốc nên cũng không nhận định được, nhưng bản dịch có một vài chỗ hơi khó hiểu. Tôi viết bài này ở thời điểm người dân Việt Nam đang hướng về Đà Nẵng. Thành phố đang chịu ảnh hưởng nặng bởi sự trở lại của Covid 19. Bình thường thì nhiều người Việt Nam có thể sẵn sàng bán sầu riêng ngâm thuốc, bán thực bẩn cho nhau nhưng khi có một sự cố nào đó, họ rất đoàn kết. Nhưng sự đoàn kết, đồng lòng này phải được khởi nguồn và dẫn dắt bởi nhà nước. Còn nếu để tự do như đi đón giao thừa ở phố đi bộ Nguyễn Huệ thì hôm sau phải tăng cường nhân công vệ sinh công cộng mới dọn hết chỗ rác mà họ để lại.