Những cuốn
sách của Nguyễn Nhật Ánh chắc không còn
xa lạ đối với thế hệ độc giả. Không chỉ thiếu nhi mà ngay cả người lớn đọc sách
của ông cũng phải gật gù và thấy nhiều triết lý đáng suy ngẫm. Ngày xưa có một
chuyện tình là cuốn sách về mối tình tay ba tuổi học đường. Khi đọc cuốn sách bạn
sẽ chứng kiến làn gió
tình yêu chảy qua như rải nắng trên khuôn mặt mùa đông của cô gái; nụ hôn đầu
tiên ngọt mật, cái ôm đầu tiên, những giọt nước mắt và cái ôm xiết cuối cùng… rồi
sẽ tìm thấy câu trả lời, cho riêng mình. Và hơn hết trong chúng ta sẽ thấy
tình yêu trong từng câu chữ của Nguyễn Nhật Ánh quá đỗi đẹp đẽ.
Một hôm tôi hỏi cậu Huân: Cậu lớn rổi mà sao chưa lấy vợ hả cậu?
Cậu Huân cười hà hà: A, thằng nhóc này bắt đầu quan tâm đến chuyện người lớn từ
khi nào vậy ta?
Cậu sờ cằm:
-Vợ đâu phải muốn lấy là lấy hả con?
-Sao vậy cậu?
- Phải có duyên số con à.
- Duyên số á? - Tôi ngơ ngác.
- Ừ, duyên số. Đàn ông và đàn bà phải có duyên số mới thành
chồng vợ được. Cậu Huân càng giải thích, tôi càng mù mịt. Thế tôi và nhỏ Miền
có duyên số với nhau không nhi?
- Chứ không phải mình thích người ta và người ta thích lại
mình thì sẽ trở thành vợ chồng hà cậu?
Cậu Huân không trà lời thẳng câu hòi của tôi. Mà cậu nhìn tôi
chằm chằm:
- Con đang thích con bé nào à?
- Dạ... không cố... - Tôi ấp úng chối, mặt ừng lên như ráng
chiêu.
Cậu Huân chỉ liếc một cái là biết ngay tôi nói dối.
- Con đang thích đứa nào vậy? - Cậu gặng hỏi, cứ như thể vừa
rồi tôi gật đầu chứ không phải lắc đầu.
Tôi ngọ ngoạy các đầu ngón chân, mặt mỗi lúc một nóng ran:
- Dạ... dạ...
Thấy tôi có vẻ sắp ngất, cậu Huân thương tình:
- Thôi, con không nói tên con bé đó ra cũng được Nhưng mà con
đang thích nó đúng không?
Tôi cắn môi, nghe giọng mình vo ve như muỗi kêu:
- Dạ.
Cậu Huân mỉm cười:
- Thế con bé đó có thích lại con không?
Tôi cúi gằm đầu xuống đất:
- Dạ, con không biết.
Cậu Huân lại hỏi:
- Thế nó có biết con thích nó không?
- Dạ, con cũng không biết.
Cậu Huân thở ra:
- Sao cái gì con cũng không biết!
Bỗng cậu đập tay lên vai tôi, toét miệng cười:
- Nhưng như thế mới là yêu.
Tôi định phân bua "thích" khác với "yêu"
nhưng chợt nhớ đến ý định sau này sẽ cưới nhỏ Miền làm vợ, tôi ngờ ngợ rằng
mình đã yêu, mặc dù cho tới lúc đó tôi chưa định nghĩa được tình yêu là gì. Mọi
cảm xúc đến với tôi một cách đột ngột - như một sớm mai tình dậy chợt nhận ra
trong tim mình vừa nở một nụ hông. Từ ngày bị thằng Đuôi Tôm gặng hỏi, tôi nhận
ra mình bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn về nhỏ Miền. Tôi bắt đầu dò xét lòng mình.
Tôi muốn khám phá xem tôi đang có thứ gì nhiều nhất trong mối quan hệ này: tình
bạn hay tình yêu.
Cậu Huân chậm rãi:
- Chắc chắn con bé đó biết con thích nó. Tâm hổn phụ nữ như
chiếc lưới dệt bằng tơ, đủ sức đón bắt mọi tín hiệu phát ra từ một tâm hồn
khác, con à.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Cậu Huân khiến mặt tôi rạng ra từng giây. Và tôi
ngây ngô hỏi:
- Thế mình không cần phải nắm tay nó hả cậu? Cậu Huân giật
mình:
Con nắm tay con bé đó rôi à?
- Dạ chưa.
Tôi kể cho cậu nghe những gì thằng Đuôi Tôm xúi tôi hôm trước.
Cậu Huân nheo mắt:
- Con đừng nghe bạn con xúi dại. Tình cảm là thứ cần được nảy
nở một cách tự nhiên. Tới một lúc nào đó, chuyện nắm tay sẽ diễn ra mà không cần
phải tính toán hay sắp xếp.
Tôi lắng nghe từng lời của cậu, hoàn toàn tin cậy. So với lời
mách nước cùa Đuôi Tôm, những lý lẽ của cậu rỗ ràng thuyết phục hơn, đù tôi
chưa hoàn toàn hiểu hết những gì cậu nói. Nhưng tôi vẫn chưa thật yên tâm. Tôi
thấp thỏm hỏi:
- Nhỡ bạn đó chi xem con là bạn thì sao?
- Con đừng lo. Tình bạn là mành đất phù hợp nhất để tình yêu
gieo xuống hạt giống của mình. Tới một ngày nào đó, chiếc áo tình bạn trở nên
chật chội, con bé đó sẽ cần chiếc áo khác. Tuy cậu Huân không nói rõ, tôi vẫn
biết áo khác đó chính là chiếc áo tình yêu. Lòng lâng lâng, tôi nuốt từng lời của
cậu. Và tôi bắt đầu đầu mơ mộng. Tôi nhìn thấy tôi và nhỏ Miền dắt tay nhau
tung tăng trên đồng xa nội cỏ. Tôi thấy tôi và nó ngôi bên nhau dưới chân cầu
Hà Kiều chờ cá đớp mồi để ngắm trăng tan trên mặt nước, để nghe hương sen ướp
vào tóc ba ngày. Tôi quên khuấy mất dù cậu Huân nói về tình yêu rất hay nhưng đến
nay cậu vẫn chưa có vợ. Tôi cũng quên mất tương lai cậu vẽ ra cho tôi thật đẹp
nhưng thối gian thì rất đỗi mơ hồ: "tới một lúc nào đó", "tới một
ngày nào đó".
"Lúc đó" là lúc nào, "ngày
đó" là ngày nào, làm sao tôi biết được và nhất là làm sao biết nó có tới
hay không?
Có một dạo, tôi buồn rầu nghĩ là nó không tới. Trường trung học
thị trấn không mở cấp ba. Lên lớp mười, bọn học trò lớp chín phải khăn gối lên
thành phố học. Bọn tôi mới mười lăm tuổi, không bậc cha mẹ nào dám gừi con cái
vào nhà trọ. Các phụ huynh chăm chăm gửi con vào nhà bà con hoặc nhà người
quen. Phụ huynh quen biết ở đâu, con cái đi học ở đó. Theo thông lệ này, chắc
chắn tôi sẽ ra Đà Nẵng, Đuôi Tôm vô Tam Kỳ còn Miền sẽ đi học tận Phú Yên. Hè
năm đó là mùa hè buồn của tôi. Tôi rất muốn chờ tới "một ngày nào đó"
như lời cậu Huân nhưng thời gian không đợi tôi. Tôi không muốn ngồi bó gối chờ
tình yêu nảy nở. Trường vừa bế giảng, tôi đã đánh bạo rủ Miền đi chơi. Tôi
không dám rủ nó đi rừng, đi suối như các cặp tình nhân trong phim, trong truyện
mặc dù lòng rất muốn. Tôi rủ nó xuống nhà ông ngoại thằng Phúc.
Tôi chỉ bạo được đến thế.
- Nhà ông ngoại bạn Phúc có gì mà chơi? - Miền tròn mắt nhìn
tôi.
Tôi liếm môi:
- Tụi mình xuống xem hòn non bộ và cây cành.
Dường như thấy thế vẫn chưa đủ hấp dẫn, tôi lật đật quảng cáo:
- Xuống đó đọc sách nữa. Nhà ông Giáo Dưỡng có tù sách lổn nhất
thị trấn.
Nhỏ Miền ham đọc sách nhưng nhà nó không có sách. Ba nó chì
thích rượu. Tôi chi có vài ba cuốn cậu Huân mua cho từ lâu lắm, nhỏ Miền mượn tới
mượn lui đọc đến thuộc lòng. Ở lớp ngoài tôi ra, nó không chơi với ai, vì vậy
nó ngại chạy lại nhập bọn với bạn bè để nghe thằng Phúc kể chuyện vào giờ chơi,
chỉ đứng xa xa nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng. Nhà ông Giáo Dưỡng ở Gò Rùa, phía
dưới đường quốc lộ, cách trung tâm thị trấn khoảng sáu cây số, tôi và Miền phải
đi bằng xe đạp. Tất nhiên hôm đó có cà thằng Phúc. Nhà Phúc ở ngay bến xe, khi
tôi và Miền tới đã thấy nó ngồi nghển cổ đợi đằng trước hiên. Lân đầu tiên đi
chơi với Miền, lòng tôi nôn nao khó tà. Một cảm xúc lạ lùng pha trộn giữa hân
hoan, thấp thòm và bồi hồi lèn chặt trái tim tôi. Nỗi lo lắng về cuộc chia tay
sắp tới bay biến đâu mất. Dĩ nhiên chen giữa hai đứa tôi trong chuyến đi là thằng
Đuôi Tôm nhưng điều đó không làm suy suyển niềm vui trong lòng tôi. Nhỏ Miền chắc
cũng vui không kém. Tôi thấy mặt nó tươi tắn hơn hẳn ngày thường, trông nó cười
mà tôi tưởng như nó đeo nhầm bộ mặt của ai. Trước kia, khi thằng Hướng du côn
chưa rời thị trấn, nhỏ Miền suốt ngày ru rú trong nhà, nếu có đạp xe ra đường
cũng chỉ để đi chợ hoặc đi công chuyện cho ba mẹ. Từ khi biết nó, tôi chưa thấy
nó đi chơi bao giờ. Hẳn đây là lần đầu của nó. Và tuyệt vời thay, người cùng đi
vối nó trong lần đầu đáng nhớ đó chính là tôi. Thằng Đuôi Tôm đang gò lưng đạp
xe trước mặt thì không tính vô đây. Nó chỉ là cái cớ, vì nó là cháu ông Giáo Dưỡng.
Hơn nữa, tôi cũng đang muốn kéo thằng Đuôi Tôm vào chuyện này. Có nó tham gia,
tôi mới mạnh dạn ru Miền đi chơi, chỉ tôi và Miền với nhau, tôi không đù can đảm.
Có lẽ Miền cũng thế, vì năm nay chúng tôi đã lớn, đã biết ngượng ngùng, và vì ở
một thị .trấn nhỏ xíu và buồn tẻ như thị trấn tôi ở, bất cứ một đôi trai gái
nào có tình ý với nhau cũng sẽ bị chọc ghẹo tối mày tối mặt và trở thành miếng
mổi ngon cho những cuộc bàn tán bất tận sau lưng.
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:
https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
Suýt nữa tác phẩm này đã được nhà xuất bản gắn mác 18+ khi ở giữa câu chuyện có một tình tiết gọi là “ăn cơm trước kẻng”. Đó là sự việc xảy ra trước khi Phúc biến mất. Để tạo sự tò mò và cũng để cuốn hút hơn, giai đoạn nhân vật này ra đi, tác giả chỉ tập trung để cho Vinh và Miền thay nhau kể câu chuyện giữa họ.
So với bao nhiêu chàng trai tốt bụng và lịch thiệp khác vốn không được cô gái nhân vật chính yêu thương như trong những cuốn truyện ngôn tình quen thuộc, Vinh may mắn hơn khi cuối cùng cũng cưới được Miền. Thế nhưng tình yêu ấy đến khi có hôn nhân chỉ là tình cảm một phía. Anh đóng vai nhân vật Hộ trong Tác phẩm Đời Thừa của nhà văn Nam Cao, thu nhận mẹ con Miền về và làm đám cưới, một là vì tình yêu trong anh với Miền chưa bao giờ ngừng cạn, một là bởi vì tình thương. Có lẽ là tình thương sẽ lớn hơn. Không nhiều người con trai có thể làm được điều đó nếu ở trong hoàn cảnh của Vinh.
Tình yêu của Vinh cao thượng là thế. Nhưng Miền đối xử với anh ra sao? Với những người có hàm ý trách móc ắt hẳn sẽ phải nghĩ lại sau khi đọc được những tâm sự từ cô vợ Miền.
“Tôi biết Vinh thích tôi”
Ngay từ thuở mới yêu, Miền với bản năng của phụ nữ đã ngay lập tức biết được chàng trai kia thích mình. Nhưng trái tim cô vẫn chỉ dành riêng cho Phúc chứ Vinh chỉ là một anh bạn tốt mà thôi. Đúng như những gì mà đàn ông thường bảo với nhau “no love for good men” là hoàn toàn chính xác. Vinh là người tốt, nhưng Miền lại đơn giản là không yêu được, thế thôi.
Nhưng số phận trêu ngươi cô, người mà cô yêu nhất biệt tăm không một chút tin tức, trước khi đi còn để lại cho cô một đứa con mà chính anh còn không biết. Nhiều năm trời đằng đẵng, cô không dám nhận đứa trẻ là con, chỉ đến khi Vinh trở về bên cạnh cô và chuẩn bị tỏ tình, Miền mới dám thú nhận đứa trẻ bấy lâu nay mọi người vẫn lầm tưởng là cháu Miền, thực ra nó chính là con trai của cô và Phúc.
Khao khát được làm mẹ trong Miền trỗi dậy. Và Vinh cầu hôn cô, đối với Miền mà nói nó giống như một sự cứu rỗi. Anh giống như thiên thần, ông Bụt trong cổ tích, đứng ra cưu mang mẹ con cô. Nếu nói đúng ra, Miền không nên đến với Vinh khi mà trong lòng cô vẫn chỉ có một tình yêu thời tuổi trẻ. Nhưng vì đứa trẻ, vì cả chính cô nữa, Miền vẫn trở thành vợ của Vinh.